古風(fēng)
讀書(shū)裕經(jīng)綸,學(xué)古法政治。
功業(yè)與文章,斯道非有二。
汝宦久秦中,薦膺封圻寄。
仰沐圣主慈,寵命九重賁。
日夕為汝祈,冰淵慎惕勵(lì)。
譬諸欂櫨材,斫小則恐敝。
又如任載車,失誡則懼躓。
捫門五夜慚,報(bào)答奚所自。
我聞經(jīng)緯才,持重戒輕易。
勿以求煩苛,勿以察猥細(xì),勿膠柱糾纏,勿模棱附麗。
端己勵(lì)清操,儉德風(fēng)下位。
大法而小廉,積誠(chéng)以去偽。
西土民氣醇,質(zhì)樸鮮糜費(fèi)。
豐鎬有遺音,人文郁炳蔚。
況逢郅治隆,鈞陶綜萬(wàn)類。
閭閻守耕鑿,馌畝士依媚。
大田歲屢豐,多遺秉滯穗。
鼓腹遍康衢,擊缶樂(lè)酒饎。
民力久普存,愛(ài)養(yǎng)在大吏。
潤(rùn)澤因時(shí)宜,撙節(jié)善調(diào)劑。
古人樹(shù)聲名,根柢性情地。
一一踐履真,實(shí)心貫實(shí)事。
曩跡永不磨,昔賢庶可跂。
千秋照汗青,今古合符契。
不負(fù)生平學(xué),不存溫飽志。
卓哉韓范賢,治績(jī)前史備。
事事規(guī)模之,其乃克有濟(jì)。
上酬高厚恩,下為家門庇,我家祖德詒,箕裘罔攸墜。
痛汝早失怙,遺教幸勿棄。
衰年逼桑榆,垂老筋力瘁。
曳杖看飛云,目斷秦山翠。
睡起日高舂,乾鵲噪新霽。
披衣覽鏡奩,霜雪滿鬟髻。
惟馀望汝心,任大勤自毖。
書(shū)此遠(yuǎn)寄汝,汝宜日誦記。
勉旃矢弗渝,用作官箴肄。
驂騑乍解路三千,風(fēng)物秦川慰眼前。
到處聽(tīng)來(lái)人語(yǔ)好,頻年豐樂(lè)使君賢。
連朝話舊到更深,不盡婁江望遠(yuǎn)心。
莫怪老人添白發(fā),兒童幾輩換鄉(xiāng)音。
周遭竹嶼與花潭,檻外云光映翠嵐。
盡有瑣窗詩(shī)料在,不須回首憶江南。
圓景下絕壁,山館忽已暝。
石磴靜張琴,雪泉清瀹茗。
不知夜已深,月上青松頂。